Em không biết bắt đầu viết lách từ đâu?
Hừm, không ít những câu hỏi như thế này từ các bạn muốn bắt đầu viết lách.
Mình không phải tác giả chuyên nghiệp, hay người thẩm định, đánh giá các bài viết, tác phẩm có kĩ năng hay không.
Em không biết bắt đầu viết lách từ đâu? |
Mình chỉ đơn thuần là người thích chữ, thích viết, thích chia sẻ quan điểm và nỗi lòng qua con chữ bằng cách viết.
Đối với mình, viết là thứ hành động tự do nhất, mình thích mình viết, mệt có thể nghỉ, chán nản có thể viết loạn, vì mình không thu lợi nhuận từ viết lách, mà phải bắt bản thân quá mức bài bản, mình thoả mái bộc lộ sự vui vẻ, cuồng loạn trong nội tâm mình.
Mình viết có người đọc, hay người hưởng ứng hoặc chê bai cũng đều là niềm vui trong công cuộc viết lách, sẽ cười tít mắt sảng khoái khi ai đó khen hay, có thể sẽ buồn dài cả ngày khi bị chỉ trích từ bài viết. Nhưng có sao đâu đó là hương vị của cuộc sống, và cách nhìn nhận tiêu cực hay tích cực.
Em không biết bắt đầu viết lách từ đâu? |
Em nói em không biết bắt đầu viết từ đâu?
Ừm, em chỉ cần bút, giấy một cách đơn giản, hay điện thoại, laptop chỉ cần là có thể viết. Đó là bước đầu của việc viết lách rồi.
Em muốn viết gì cũng được, viết về bản thân em, viết cho bạn bè, quan điểm trong tình yêu, khái niệm gì đó trong cuộc sống, bất cứ thứ gì mà em quan tâm muốn sẻ chia là được.
Quan trọng trong viết lách em đã được dạy từ cấp một là lỗi chính tả, cách trình bày. Có thể mắc lỗi nhưng đừng quá nhiều là được, còn lại hãy cứ thả lỏng bản thân đắm mình trong con chữ của chính bản thân.
Còn nếu những điều đơn gian kia em vẫn chưa biết viết gì, điều đó là do em quá đặt nặng quá mục đích của chính mình.
Em muốn viết ngay bài đầu tiên thật hay nhiều người biết tới.
Em muốn người khác phải ồ trầm lên khen ngợi.
Em muốn viết hoàn hảo và mượt mà nhất từ lần đầu tiên.
Em muốn bản thân chuyên nghiệp nhất từ những ngày đầu gõ lạch cạch trên bàn máy tính.
Bởi vì em muốn quá nhiều, có lẽ chính những điều như vậy ám ảnh trong đầu em, mà em quên mất tại sao mình thích viết, ý nghĩa thật sự khi em đặt bút.
Không ai là không biết viết hay bắt đầu từ đâu cả, chỉ là tự mình đặt mục tiêu quá lớn so với năng lực hiện tại, mà chết chìm trong tính cầu toàn đó.
Không đứa trẻ nào khi chào đời liền có thể nói chuyện rõ ràng ngay được, không có ai trước khi thành công mà không vấp ngã cả, không ai mạnh mẽ mà chưa từng chịu tổn thương.
Phía sau sự hoàn thiện là quá trình vô cùng gian khổ, là những vết thương sớm đã thành sẹo, là sự chai sạn của năm tháng in hằn.
Nếu em thật sự yêu viết, hãy nghĩ xem em thật sự viết về điều gì, để làm gì?
Chia sẻ bởi:
Tra Liang
Join the conversation